“Xin lỗi anh. Anh cứ đuổi theo chị ý đi ạ. Em sẽ thanh toán coi như xin lỗi anh chị” – Thấy cô nàng kia bỏ đi, Tâm lên tiếng.
Đang phấn đấu cho giải thưởng “nhân viên của tháng”, Tâm không muốn làm mất lòng bất cứ vị khách nào. Chả hiểu sao cô tự dưng ngứa mắt con bé kia, chứ thực ra, tuy Tâm mới làm ở đây chưa đầy một tháng, nhưng cô rất được lòng khách, và mọi người trong quán cũng rất quý cô. Haizzz!!! Thôi thì vì món tiền thưởng kếch xù kia, đành hi sinh món tiền nhỏ này vậy.
Chàng trai kia chỉ im lặng ngồi đó, đôi mắt nhìn xa xăm, xem ra anh ta có nghe thấy Tâm nói nhưng không muốn đáp lại. Thấy thế, Tâm quay lại chỗ đứng tiếp tục quan sát khách, thanh toán, order, dọn bàn…..Công việc cuốn cô vào, khiến cô gần như quên luôn sự việc vừa rồi.
“Em có vẻ giàu có nhỉ?” – Anh chàng kia lên tiếng, nhỏ nhưng đủ để Tâm nghe thấy.
Cô bỏ chiếc điện thoại vừa đc lôi ra để xem giờ vào túi của chiếc tạp dề, hướng đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên về phía chàng trai.
“Em tên là Tâm à?” – Thấy Tâm ko nói gì, chàng trai tiếp tục
Nhận thấy ánh mắt anh ta không còn vẻ buồn bã như trước, Tâm cũng vui vẻ trả lời:
“Vâng, hình như trùng tên với người yêu anh.”
Chàng trai cười nhẹ, lắc đầu :
“Cho anh số điện thoại của em dc không?” – Anh ta hỏi.
“Làm gì ạ ?” – Tâm theo thói quen hỏi lại. Hỏi xong, cô bỗng thấy câu hỏi đấy vô cùng ngớ ngẩn. Bất giác giơ tay tự đánh vào đầu mình, Tâm nhăn nhó nghĩ. Nhìn hành động đáng yêu của Tâm, chàng trai đó cười nói:
“Thì muốn làm quen với em.”
“Em sợ chị kia đánh em lắm !” – Tâm nửa đùa nửa thật nói.
Nghe vậy, anh ta chỉ cười cười chứ không nói gì thêm nữa. Một lát sau, anh ta tự xuống quầy thu ngân thanh toán rồi ra về. Tâm nhìn theo anh ta nhủ thầm: “May quá, đỡ mất một khoản. Đẹp trai lại còn galant thế mà yêu phải con phù thủy Naina ”
Tan làm đã là 23h30. Tâm rời chỗ làm, mua hai suất phở xào rồi đi thẳng đến Bệnh viện K, nơi Huy – người yêu cô đang trực. Anh vừa trở về sau chuyến tình nguyện tại Kim Bon, hiện đang tiếp tục công việc bác sỹ thực tập tại khoa nội 2 bệnh viện này.
Sau khi gọi điện cho Huy, cô bấm thang máy lên tầng vào khoa. Hiện giờ, bệnh nhân hầu như đã ngủ hết, chỉ còn một số người nhà bệnh nhân đi lại. Huy đã chờ Tâm ngay trước thang máy, dẫn cô vào phòng trực. Tiến lại bàn, Tâm vừa chuẩn bị đồ ăn vừa nói:
“Đói chưa, lại đây ăn cho nóng.”
Huy khẽ đáp, đóng cửa phòng, lại ôm Tâm từ phía sau:
“Nhớ anh không?”
Tâm cười hì hì rồi khẽ xoay người, ôm lại anh. Vòng tay của Huy khẽ siết chặt hơn. Tâm là người không hay thể hiện cảm xúc bằng lời nói, cô chưa bao giờ nói nhớ anh, chưa bao giờ nói yêu anh. Nhưng tình cảm của cô đối với anh, anh có thể cảm nhận được qua từng cử chỉ, hành động của cô. Anh cũng không hiểu, sao mình lại yêu cô đến thế. Mặc dù cô là một cô gái khá “lập dị”, nhưng cũng có lẽ vì thế mà anh yêu cô.
Thấy Huy hơi thẫn thờ, Tâm đưa tay sờ sờ má anh:
“Anh, đi ăn đi không nguội hết bây giờ….”
Khi Tâm về đến nhà đã là hơn hai giờ sáng, cười cười đáp lại qua loa lời càu nhàu của mẹ rồi sau đó đi lên phòng. Cô em gái vẫn đang ngồi chơi game online ngẩng lên nhìn Tâm rồi lại chúi mũi vào cái laptop. Tâm quăng túi xách xuống, lấy đồ đi tắm.
“Chị! Điện thoại!” – Trúc Thiên gọi lớn.
“Nghe đi, bảo tao về rồi đang tắm.” – Tâm cứ nghĩ cuộc điện thoại là của Huy.
“Số lạ.” – Thiên lại gào lại.
“Thế kệ đi!” Cô luôn nghĩ “nếu có việc quan trọng, người ta sẽ liên lạc thôi.”
Điện thoại lại reo, Thiên cau mày, thò tay tắt máy, chuyển sang chế độ im lặng rồi vứt cái điện thoại lên tab đầu giường. Rời khỏi phòng tắm, Tâm vừa lau lau tóc vừa với xem điện thoại. Có tất cả ba cuộc gọi nhỡ, hai cuộc của “số lạ” kia, một cuộc của Huy. Bấm bấm tin nhắn báo mình đã về nhà an toàn cho Huy xong, cô cũng ko thèm để ý đến cái số lại kia, đi lấy máy sấy ra sấy tóc.
Xong xuôi, Tâm trèo lên giường, mở điện thoại ra thì thấy hai tin nhắn đến, một của Huy và một của một số lạ. Tâm mở ra đọc tin của Huy trước, anh nói:
“Mai học xong gọi anh. Chúc em ngủ ngon” .
Đáp lại vỏn vẹn một chữ “Vâng”. Cô trở ra, đọc tin tiếp theo:
“Anh là “Hoàng tử Chanh leo” đây, sao em ko nghe máy?”
“Hóa ra là anh ta, mà tại sao anh ta biết số điện thoại của mình nhỉ?” – Tâm nghĩ thầm. Chắc là anh chị nào trong quán cho rồi. Mà cô đã dặn trc là đừng bao giờ cho số của cô rồi mà! Hừ!!!
“Ai cho anh số của em?” – Tâm nhắn lại.
Chưa đầy một phút, anh chàng đó liền gọi lại cho Tâm. Ngần ngừ mãi, Tâm rốt cuộc vẫn nhấc máy:
“Halo?”
“Anh đây, em có thể nói chuyện chứ?” – Anh ta hỏi.
“Nếu không thể em sẽ không nghe máy” – Tâm đáp.
“Chà, em có vẻ ghét anh nhỉ?”
“Nếu ghét….” – Tâm chưa kịp nói xong thì bên kia đã tiếp lời:
“Thì em sẽ không nghe máy chứ gì? Biết rồi.” – Anh ta cười hì hì.
Tâm cũng bật cười, ngay từ ban đầu, cô đã có thiện cảm với anh chàng này, nhưng chỉ vì vẻ ngoài của anh ta khá bắt mắt. Giờ thấy anh ta nói chuyện cũng khá thú vị, Tâm chợt nghĩ muốn kết bạn với anh ta. Cô đang mải nghĩ thì nghe thấy giọng anh ta:
“Anh tên là Khánh, 21 tuổi, hơn em hai tuổi.”
“Sao anh biết là hơn tuổi em?” – Tâm hỏi đùa.
“Vì đã điều tra sơ qua về em rồi.”– Khánh cười đắc chí.
“Thế rút cục là ai bán thông tin cho anh thế?” – Dù quyết định sẽ kết bạn với anh chàng này, nhưng Tâm thực vẫn muốn biết ai đã “khóc thuê” cho cô.
“À, cái này ko thể bán đứng bạn bè được.” – Khánh đáp lại.
“Haiz, thế bây giờ biết nói chuyện gì đây?” – Tâm giả bộ thở dài.
“Có chứ, anh muốn hỏi em có người yêu chưa?” – Khánh nhanh chóng trả lời.
“Ơ thế gián điệp ko nói với anh à?”
“Cái này anh thấy tự hỏi em sẽ ý nghĩa hơn.”
“Chứ ko phải gián điệp của anh cũng ko biết sao?” – Tâm vặn lại. Vì cô mới vào làm, mà trong thời gian này, Huy đang đi công tác, cô lại ko nói với ai, thì ai biết được.
“Hì hì” – Khánh cười trừ.
“Thế anh có người yêu chưa?” – Tâm hỏi lại.
“Hiện tại thì chưa? Vẫn đang chờ em.” – Anh ta cười.
“Em cũng chưa?” – Tâm nhẹ đáp.
Tâm lúc này vẫn là một cô nàng đa tình mê trai đẹp chính hiệu. Với cô giai đoạn tán tỉnh là giai đoạn đẹp nhất, và cô thích nó. Càng tán tỉnh dc nhiều người, càng được nhiều người tán tỉnh cô vô cùng thích thú. Cho dù là cô đang có người yêu. Nhưng nếu ai đó lọt vào mắt cô, cô cũng không ngại thả vài con dê.
“Thế cái chị lúc tối không phải ạ?” – Tâm nũng nịu hỏi.
“Ôi, chưa làm người yêu anh mà đã ghen rồi, sau này là người yêu anh rồi thì anh sống sao đây?” – Khánh cười ha hả.
“Em có nói sẽ làm người yêu anh đâu?”
“Anh cũng có nói đích danh em đâu” – Khánh càng cười lớn.
“Anh….” – Tâm nghẹn họng. Đúng lúc cô đang tức mà không làm gì được, một giọng nói lạnh lạnh vang lên bên cạnh:
“Ko ngủ?” – Là tiếng của Trúc Thiên, cô sau khi cắm auto game xong xuôi, đem máy ra để trên bàn học ở góc phòng, quay lại vẫn thấy Tâm đang buôn điện thoại thì ngứa mồm nói.
Lúc này Tâm mới giật mình nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã ba rưỡi sáng rồi, ngày mai cô còn phải đi học sớm, tối còn phải đi làm nữa. Không ngủ thì không có sức chiến đấu đâu….Aaaaaaaaaaaaaa…. Tâm vội vàng cúp máy, đem chăn trùm kín đầu, nhắm mắt cố ngủ. Hai giây sau, cô mới sực nhớ ra là lúc nãy còn đang nói chuyện với Khánh. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn rung lên, báo tin nhắn đến. Với cái điện thoại xem:
“Chưa chào người yêu em mà đã đi ngủ rồi à?:)) ” – Là Khánh.
“Dỗi rồi.” – Tâm nhắn lại.
“Thế đồng ý làm người yêu anh rồi à?” – Khánh.
“Bao giờ?” – Tâm.
“Anh bảo chưa chào người yêu em mà đã ngủ, em có chối đâu. Ka ka” – Khánh.
“Chưa chào nhưng người yêu em chắc gì đã là anh =]]]” – Tâm cười rúc ríc, cô thấy hả hê khi trả treo được với Khánh. Nhắn qua nhắn lại, cho đến khi Tâm mệt quá ngủ thiếp đi……